Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại... Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận... Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm..."
Cho những ai yêu nhạc Trịnh, cho những người thầm lặng đứng bên đời ngắm kiếp nhân sinh biến chuyển, cho những người đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng...
Cuối Ngõ - nơi gắn kết những tâm hồn yêu nhạc Trịnh
Cuối Ngõ - một cõi đi về
"Tim mỗi người là quê nhà nhỏ, tình nồng thắm như mặt trời xa..." Giữa lòng Hà Nội ồn ào náo nhiệt, mọi người lạnh lùng đi qua nhau, ngay cả hàng xóm láng giềng, vậy mà ở căn nhà cuối ngõ ấy (mặc định những người đến đây gọi nơi này là café cuối ngõ) lại có một nét sinh hoạt đặc biệt. Tất cả những người đến đây đều chào hỏi, cười với nhau.
Những bức tranh, ảnh về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn; những chiếc bàn, ghế nhỏ bằng tre, nứa. Thỉnh thoảng chủ nhà cắm những lọ hoa huệ trắng.
Người giữ xe của quán (nhà) là bố của chủ quán, nhớ mặt, nhớ tên từng người khách quen chỉ sau 2 lần họ ghé quán. Ông không lấy vé. Mọi người nhìn thấy ông đều tắt máy, xuống xe và chào trân trọng.
Đến cuối ngõ, người ta có cảm giác cảm nhận được hết cái hồn của người đô thị Việt Nam: quan tâm đến người khác, tôn trọng người khác và tế nhị đối với những người xung quanh. Đây có thể coi như một điểm để mọi người khám phá, như khám phá một di sản. Tìm hiểu xong thì thấy nó còn mãi trong tâm trí...