Vậy là đã 510 ngày kể từ ngày 17 tháng 2 em gặp anh, và cũng hơn 365 ngày kể từ ngày mình xa nhau, anh chẳng bao giờ chịu uống cà phê. Đơn giản vì với anh cà phê thật đắng và hương vị chẳng có gì đặc biệt, nhưng em lại khác, em yêu cà phê nhiều như em đã yêu anh, cà phê đắng, nhưng mùi hương nồng nàn của cà phê lại làm cho cuộc sống thú vị hơn đúng như hương vị của nó.
"Anh không yêu cà phê nhưng anh yêu em nên anh yêu cà phê", em vẫn thấy lòng ấm áp khi nhớ về câu nói này của anh, nhưng giờ anh đã xa, em và cà phê đã không đủ sức để giữ anh lại bên em. Em mất anh! Em chỉ còn cà phê bên mình!
Những phút chông chênh, em lại lang thang một mình vào quán cà phê mà ngày xưa mình đã đến, để gặm nhắm từng giọt đắng của thời gian. Tình yêu của anh ngọt ngào nhưng anh ra đi những ngọt ngào đó bỗng… nghẹn ngào: đắng chát tình đầu!
Em vẫn yêu cà phê dù không còn yêu anh! Những kỷ niệm về anh, em gom nhặt lại và mã hóa nó, gửi lại cho miền kí ức.
Cảm xúc vẫn chông chênh và chơi vơi khi nhấm nháp từng giọt cà phê đắng chát, em chợt nhận ra một điều trái ngược giữa anh và cà phê, em đã yêu anh và cà phê, nhưng sau vị đắng mà ai cũng dễ dàng cảm nhận được lại chính là sự cô đọng ngọt ngào, còn tình yêu của anh, sao lại ngọt ngào đến buốt nhói cả con tim như thế!
Lang thang công viên Tao Đàn, đi ngang qua không khí của festival cà phê, đi ngang qua những niềm vui và những nụ cười ngọt ngào, đi ngang qua những những người yêu nhau đang hạnh phúc, em thầm cầu mong cho câu chuyện tình yêu của họ sẽ giống như hương vị của cà phê…lắng đọng ngọt ngào!