Nhịp chậm với cà phê phin

Nhịp chậm với cà phê phin

Có cơ chế nào tự cân bằng cho cuộc sống thường nhật đang gia tốc cao? Có khi ứng xử giản đơn là: bước vào quán và kêu một ly cà phê phin!
Cuộc sống vội vàng đang can thiệp vào cách thế, tốc độ mà một ly cà phê được… chế biến. Và dòng chảy vội vàng bên ngoài cũng can thiệp vào cái cách mà người ta uống cái ly cà phê ấy. Chủ vội. Và khách cũng vội. Lâu lắm rồi, vào một quán cà phê không nghe khách yêu cầu chế ly cà phê phin.
Câu chuyện vốn ngắn ngủi. Thời “fast- food” mà. Chúng ta có hẹn hò, có nhu cầu đến quán, bàn bạc, trao đổi, giải trí… Và ta gọi là đi cà phê. Nhưng không phải bao giờ chúng ta cũng nhớ rằng cái ly đen đen trước mặt là cà phê. Và hương, vị của nó ra làm sao trong những buổi sáng giải trí, tán gẫu một cách vội vàng. Câu chuyện, chính kiến, giải tỏa, quan điểm bao giờ cũng át đi sự tồn tại rất nghĩa lý của cái ly cà phê buồn tủi trước mặt.

Từ lâu chúng ta đã lãng quên cái nhu cầu hay đòi hỏi phải có một ly cà phê ngon. Chuyện mặc áo veston bạc, đội mũ bêrê ngồi ngắm phin cà phê nhỏ từng giọt với vẻ mặt đăm đăm hoài cổ đã là cái gu thuộc về những người có tuổi ở những quán box gỗ kiểu Pháp tại Đà Lạt  hoặc vài quán đòn nhỏ nhắn xinh xinh ở góc phố cổ Hà Nội, vài cửa hiệu cà phê nghệ sỹ trên đường Đồng Khởi Sài Gòn từ thế kỷ trước. Nét lịch lãm một thời ấy không đủ sức trụ lại với dòng chảy đời sống cuộn xiết mà chúng ta đang hì hụp bơi lặn bời bời. Và với cách chế biến nhanh đáp ứng nhu cầu khách hàng làm cho cái công nghệ lọc, chế một ly cà phê tươm tất đúng bài bản cũng bị các chủ hiệu bỏ qua.

alt
Tách cà phê cũng mang đầy tâm sự...
Một người bạn bán cà phê lâu năm trên đường Đồng Khởi Sài Gòn nói với tôi, trong thời buổi cà phê tốc độ này, cái bí quyết đậy chặn, tráng nhẹ phin, nén chặt cọc phao trong mười đến mười lăm giây trước khi châm nước sôi cho ly cà phê giữ hương vị và độ ấm nóng vừa phải… những thứ kinh nghiệm đó từ lâu đã không còn được sử dụng nữa. Hầu hết khách vào quán cứ kêu một ly đen đá hay sữa đá chế sẵn. Sự hiện diện của ly cà phê trên bàn có khi cũng chẳng ý nghĩa gì. Ở đó, chỉ có những trao đổi, tranh luận, bàn bạc, hợp đồng, làm ăn hay các trạng thái xã giao trao và nhận thông tin ồn ào và ít lắng đọng. Anh bạn chủ quán sắm về chiếc máy chế cà phê và bỏ mỗi lần vài ký vào lọc nguyên một bình để sẵn, phục vụ kịp thời những thượng đế vội vàng.

Sài Gòn ngày nay, cà phê không còn là một cái thú nhẩn nha mà đã trở thành một thói quen, quán tính không thể thiếu trong những giờ rảnh rang hiếm hoi. Ở cà phê cóc vỉa hè, mỗi sớm có khi chúng ta tranh thủ lướt mắt trên những trang báo đầu ngày, những tin tức, sự kiện hay bàn bạc công chuyện và thi thoảng dừng lại cầm ly cà phê đã loãng hết vị đắng mà uống như cách bác xích lô dốc cổ nốc trà đá giữa trưa. Và nơi quán sá sang trọng, có khi chúng ta ngồi với ly cà phê trong tâm trạng nhấp nhổm bởi tin nhắn, điện thoại, những sự vụ làm ăn. Thời gian dành cho câu chuyện bị hớt đi. Và thời gian để nhớ, thưởng thức hương vị của cà phê cũng bị hớt đi.

Ly cà phê có trước mặt mà như không tồn tại. Cái cảm giác dừng lại lắng nghe một vị đắng trôi xuống, ngọt hậu ở đáy lưỡi hay một mùi hương phảng phất lượn lên từ khi ta mở phin khuấy đều những giọt đen sóng sánh, cẩn trọng đặt chiếc phin khô lên cái nắp nhôm để ngửa. Tôi sực nhớ mấy ông trí thức ở quê ngày nay vẫn bù khú ở một quán cà phê phin gần bến xe tán dóc đủ chuyện trên đời. Mùi cà phê thơm lừng những câu chuyện cũ. Vị cà phê đắng như trải nghiệm chia sẻ của họ mỗi ngày.

alt
Nhịp rơi của một giọt cà phê, nhịp đập của trái tim.
Tôi ở phố. Tôi ghiền cà phê. Có những ngày vài cuộc hẹn nơi quán xá. Vậy mà lâu lắm rồi. Tôi đánh mất cảm giác ngồi liu riu nghe nhạc và đợi chiếc phin chắt lọc ra những giọt đắng thơm ngây ngất. Từ lâu, ta đã bỏ đi một sự chờ đợi, một tiến trình thời gian cần thiết để mở lòng đón đợi phút thăng hoa hưởng thụ giản đơn ở đời. Nó như một người có thói quen mua sẵn những bông hoa đã nở mang về nhà và cũng không có thời gian để ngắm nghía nó tươi hay úa. Hắn không được cái trải nghiệm chờ hoa nở. Hắn không được cái trải nghiệm tiếc hoa tàn.

Một hôm, bạn đi xa về, mang đến tặng mình một bộ phin cà phê. Phản ứng đầu tiên là tự ái. Chắc bạn chơi khăm mình đây. Bạn nghĩ mình đã “có tuổi” để ngẫm ngợi theo kiểu thưởng trăng tán nguyệt vui thú điền viên. Nhưng đi qua cái phản ứng nhạy cảm tức thời đầy lăng xăng ấy, chợt nhận ra một nhắc nhở chân thành về ý niệm thời gian: hình như đã lâu rồi, mình với bạn chưa ngồi với nhau bên một phin cà phê và lặng chờ giọt đen tí tách trong những buổi sáng tĩnh lặng. Và ở góc quán cũ nào đó, bạn và mình ngồi lắng nghe tiếng muỗng va vào thành ly thủy tinh lanh canh. Nhịp đều ấy trong bản nhạc cuộc đời từ lâu đã bị phá vỡ.

Cuộc sống chúng dường như chưa đủ nhanh để mà phải chậm lại. Nhưng đã đủ sự quay cuồng quẩn quanh đến nỗi cần một khoảng lùi để nhận ra nhịp rơi của một giọt cà phê, nhịp đập của trái tim trong lồng ngực có nguy cơ se thắt.


Tác giả: Nguyễn Vĩnh Nguyên

 Từ khóa: cà phê, nhịp, chậm, với, phin

  Ý kiến bạn đọc

ang

qctrai
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây