Café Đen

Café Đen

"Thêm chút đường cà phê có ngọt?
Thêm chút tình mình có thuộc về nhau?"

Chưa ai lạ lùng như chúng tôi, 5h chiều mà đi uống cà phê. Nhưng đất Sài thành thì chuyện lạ lùng nào mà chả có, nên quán lồng lộng gió không chỉ có hai đứa tôi ngồi.
Anh đang quơ thìa trong ly đen nóng của anh, cái cách chậm chạp hờ hững của cái thìa khiến tôi nhấp nhổm. Anh nhấp ngụm cà phê này đã là ngụm thứ hai và tôi nghĩ chắc anh đã để quên tâm trí mình ở nơi nào đó xa lắc rồi mới không phát hiện ra ly cà phê chưa bỏ đường, mà anh là chúa sợ đắng.
- Chị Cầm bao giờ thì tan sở hả anh? - tôi hỏi để kéo ánh mắt anh lên.
- 5h30.
- Anh không đi đón sao? Đã 5h20 rồi nè.
- Không.

Trái với suy nghĩ của tôi, anh vẫn ngồi như một cục đất. Cầm là một cô gái thông minh, xinh xắn và đầy sức hút. Tôi dám quả quyết như thế vì chị đã khiến anh - người đàn ông kiêu hãnh ngồi trước mặt tôi phải mơ mộng lãng mạn về chị.

Anh là dân kiến trúc. Suốt ngày trong bộ dạng áo sơ mi trắng xắn tay, quần jean rách te tua, cái ba lô nặng chịch lỉnh kỉnh, nụ cười dễ mến khi gặp bạn bè và mái tóc bồng bềnh lãng tử. Hình ảnh của anh suốt những năm đại học làm bọn con gái trường Kiến (Trúc) và trường Kinh (Tế) gần đó cứ phải bận tâm, tất nhiên tôi là một trong số những đứa con gái đó. Tôi học trường Kinh, (Tế) một bất lợi vì dân nghệ thuật làm sao hợp với dân kinh tế, nhưng ông trời cho tôi cái lợi khác lớn hơn, anh trai tôi là bạn cực thân với anh. Vì vậy cái lợi thế được đi chơi với anh mỗi cuối tuần (dĩ nhiên phải có mặt ông anh trai!) khiến đám bạn tôi phải lên cơn ganh tỵ.

Anh lại là kẻ độc lập. Có một lần tôi bắt gặp anh trên sân thượng trường khi tôi thò đầu qua cái cửa sổ thông gió trên cao. Lưng dựa tường, hai tay đút túi jean bạc phếch, mái tóc dài mềm mại của anh rối vì bị gió thổi tung ra sau, có cái gì đó rất kiêu hãnh và cô độc. Bọn con gái trường tôi kháo nhau rằng trong ánh mắt anh chỉ có bầu trời với bút vẽ lẫn giấy, còn ánh mắt đắm đuối của chúng anh xem như những cơn gió nhẹ thoáng qua, mà gió thì ngày nào chả có.

- Anh thích bầu trời trong xanh cao chót vót, anh yêu bút vẽ và giấy trắng, anh mến những món quà và tình cảm của em dành cho anh, nhưng anh không yêu em, em gái à!

Tôi muốn chứng tỏ cho lũ bạn thấy anh có cách yêu riêng của mình và người con gái âm thầm trong suy nghĩ của anh là tôi. Nhưng tôi thất bại!

Người con gái đó là chị Cầm, một đàn chị lớp trên khoa đối ngoại. Anh đã chính thức bộc bạch tâm sự với tôi về tình yêu sét đánh của anh, về những buổi chiều mưa hai người đi uống cà phê, về những điều lãng mạn trong tình yêu khiến anh lẫn chị đều choáng ngợp … Tôi là một cô em gái ngoan ngoãn và dễ thương nên lúc nào cũng ngồi nghe tâm sự của anh hết sức chân thành, còn bình luận thêm cho sôi nổi, người ngoài nhìn vô bảo rằng chúng tôi giống một cặp anh em vui tính.

Thế mà giờ đây anh ngồi ủ rũ trước mặt tôi, cái dáng dấp không bao giờ có ở một người lúc nào cũng tràn trề ý tưởng như anh.

- Anh và chị Cầm giận nhau hả?
- Chúng anh chia tay rồi.

Tôi biết trước được việc này. Không phải vì sự ghen tỵ hay lòng oán trách gì, tôi đã linh cảm thấy điều đó, hai người gần như là hai thế giới song song. Có lẽ tôi vui mừng nhưng tôi không nên như thế!

- Em không giận anh chứ?
- Vì điều gì?

Anh ngập ngừng rồi lại cúi xuống ly cà phê đen sẫm.

- Vì anh đã từ chối lời tỏ tình của em à?

Tôi hỏi, nghiêng đầu thấp xuống xem anh có phản ứng nào khả dĩ khiến tôi bật cười được không. Nhưng tôi chỉ áy này vì làm tội anh thêm. Tôi thấy mình có lỗi. Cúi xuống nâng ly cà phê lên để che giấu gương mặt ngượng ngịu dần đỏ. Mới nhấp vô tôi xém phun ra đầy bàn, cũng may kịp che miệng lại, nhăn nhó ráng hết sức nuốt xuống cái thứ nước đen ngòm đắng nghét kia. Tôi chưa bỏ đường vào cà phê. Thật là tai hại! Tý nữa tôi làm xấu mình trước mặt anh, tôi cảm thấy da mặt bắt đầu nóng bừng bừng, có lẽ màu sắc gần giống một quả cà chín. Anh sốt sắng xé khăn giấy đưa tôi nhưng miệng đang cố giấu nụ cười.

- Anh chọc quê em hả? Tại em quên chưa cho đường chứ bộ.
- Ừ, anh biết rồi, bây giờ anh cũng sực nhớ cà phê của anh chưa có đường, nhưng sao không phun ra như em nhỉ?

Nói rồi anh bật cười ha hả không giấu giếm. Tôi tức nhưng thấy anh vui vẻ tôi làm bộ giận quay mặt đi không thèm. Anh nhìn tôi, thật lâu, tôi ngượng, làm quái gì mà cứ nhìn tôi bằng ánh mắt "kỳ cục" đó, tôi với tay lấy hộp đường để tay chân khỏi lóng ngóng. Anh giữ tay tôi trên hộp đường nhỏ.

- Mình cùng thêm chút đường nhé!

Năm đầu ngón tay nóng ran, tôi cảm thấy sự trìu mến trong giọng nói và trong ánh mắt anh, một điều gì đó thật nhẹ nhàng … rất đáng chờ đợi. Chưa bao giờ tôi nhận thấy lòng bàn tay anh nóng và run như lúc này. Tôi muốn để bàn tay nhỏ đang run lên của tôi mãi trong lòng bàn tay anh, bàn tay quen cầm bút vẽ tưởng mềm mại nhưng lại rất to lớn và cứng rắn khi nắm lấy tay tôi, rất êm ả.
Trong ly cà phê đen sóng sánh có đôi thìa nhỏ cùng hòa tan vị đường ngọt ngào, đôi thìa va vào nhau lanh canh, hai bàn tay nhẹ nhàng chạm nhau thật ấm áp.


Tác giả: Thu Ngọc

 Từ khóa: café đen

  Ý kiến bạn đọc

ang

qctrai
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây