"Thêm chút đường cà phê có ngọt?
Thêm chút tình mình có thuộc về nhau?"
Chưa ai lạ lùng như chúng tôi, 5h chiều mà đi uống cà phê. Nhưng đất Sài thành thì chuyện lạ lùng nào mà chả có, nên quán lồng lộng gió không chỉ có hai đứa tôi ngồi.Anh đang quơ thìa trong ly đen nóng của anh, cái cách chậm chạp hờ hững của cái thìa khiến tôi nhấp nhổm. Anh nhấp ngụm cà phê này đã là ngụm thứ hai và tôi nghĩ chắc anh đã để quên tâm trí mình ở nơi nào đó xa lắc rồi mới không phát hiện ra ly cà phê chưa bỏ đường, mà anh là chúa sợ đắng.